Nguyệt Mãn Vân Hưu - Chapter 1
Ngày ta cập kê, tuyết rơi dày. Hắn nói:
Dưới ánh mắt đau lòng của nha đầu Xuân Hòa, ta run run đóng cửa phòng, lôi từ dưới gầm giường ra bình Kim Lăng Đấu giấu kỹ, hớn hở nâng lên uống một ngụm lớn. Từ hôn sao? Trời ơi, còn có chuyện tốt như thế này sao!
📖 Chương 1 – Mãn Mãn
Khi Xuân Hòa mang tờ giấy từ hôn đến trước mặt ta, ta thực sự ngây người một lúc. Nha đầu ấy giận đến đỏ cả mắt, ném phăng tờ giấy xuống đất, lẩm bẩm mắng:
“Tên thư sinh nghèo đó thật chẳng biết tốt xấu, có mắt không tròng, lang tâm cẩu phế!”
Rồi nàng quay sang an ủi ta:
“Tiểu thư chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, hắn rơi khỏi phượng hoàng còn không bằng cọng cỏ dưới chân người!”
Câu cuối nghe hơi sai, nhưng phần lớn vốn từ là ta dạy, nàng nói được đến thế, ta cũng không nỡ mắng. Phụ mẫuta sau đó cũng đến, nói đôi câu an ủi:
“Trần Sinh giờ đã đỗ Thám hoa, tiêu chuẩn cao hơn cũng là chuyện thường. Nhà ta nhỏ bé, chỉ nhờ chút họ hàng xa mà định hôn ước, thực lòng mà nói, nếu con gả đi, e cũng sẽ chịu khổ thôi.”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Ca ca ta thì khoa trương hơn nhiều. Vừa từ giáo trường trở về, nghe tin đã đội tuyết chạy ra sân mài dao, dọa ta hồn phi phách tán, phải vội vã khuyên can mới yên.
Trở lại phòng, ta bình thản dặn Xuân Hòa đừng cho ai quấy rầy, bóng gió rằng ta muốn ở một mình để tĩnh tâm. Dưới ánh mắt thương xót đến sắp rơi lệ của nàng, ta run rẩy đóng cửa, kéo bình Kim Lăng Đấu ra, cười tủm tỉm uống thêm một ngụm.
Từ hôn! Trời ơi, đúng là chuyện đáng ăn mừng! Nếu ta không mở tiệc ăn mừng, e cũng phụ lòng mấy sợi tóc đã rụng vì ngày đêm nghĩ cách thoát khỏi hôn ước! Kim Lăng Đấu là rượu quý hiếm, ta phải dùng đủ mánh khóe mới có được một bình, đâu thể uống hết một lần. Cẩn thận đậy nắp, ta cúi xuống cất lại vào hốc giường bí mật. Nào ngờ chân vấp phải vật gì, ngã sấp mặt.
Giữa việc cứu khuôn mặt hay cứu bình rượu, ta đau lòng chọn… khuôn mặt. Kết quả, mặt thì được một nửa, còn trán đập thẳng vào mép giường. Bình rượu vỡ. Kim Lăng Đấu của ta! Mới uống được một ngụm! Phần còn lại đổ sạch lên sàn, dù khóc cũng không cứu được.
Ta càng buồn khi phát hiện vật khiến mình vấp ngã chính là… thư từ hôn. Trong cơn đau đầu, men say và nỗi buồn của người mất rượu, ta ngồi phịch xuống giường, nước mắt lưng tròng rồi thiếp đi. Tuyết tháng mười một, nước mắt ta hòa vào tuyết. Lúc đó, ta mới thấu hiểu một đạo lý: Trên đời này, không có món lợi nào là miễn phí. Con người, bất cứ lúc nào, cũng không nên quá đắc ý.
📖 Chương 2 – Hoắc Hưu
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn –
Khi nghe tin Trần Kiệu và Lâm Mãn Nguyệt từ hôn, ta đang dắt ch.ó đi dạo dưới hành lang phủ Quốc công. Tin khiến ta phấn khích đến mức chạy mười vòng trong vườn giữa trời tuyết trắng, biến cuộc dạo chơi thành cảnh… ch.ó dắt ta đi. Con Hổ Tử đáng thương, bị kéo đến hai mắt đờ đẫn, bốn chân run rẩy bấu chặt bậc thềm, nhất quyết không bước nữa.
Ta kéo mấy lần không được, đành phẩy tay:
“Thôi, hôm nay ta vui, không chấp ngươi.”
Vứt dây dắt ch.ó cho nô bộc, ta tiêu sái quay về viện. Đông Minh đang chờ ở cửa, ôm lò sưởi và áo choàng. Thấy ta về, hắn vội khoác áo lên người ta.
Ta phất tay:
“Không cần.”
Tuy người dính đầy tuyết, nhưng trong lòng ta lửa cháy rừng rực, không lạnh chút nào. Ta thay đồ. Áo gấm tím quá nghiêm, áo dài trắng quá nhạt, áo nền xanh quá tùy tiện, màu đen quá nặng, màu xanh lá lại lòe loẹt… Sao trong cả tủ lại không có bộ nào đủ khiến ta hớn hở đi gặp nàng?
Lục lọi đến đáy rương, ta tìm được một áo mỏng màu đỏ sậm, thêu mây uốn quanh – màu này không tệ. Đông Minh nhìn thấy khựng lại. Hắn nhớ bộ này là y phục chuẩn bị cho sinh thần Thái hậu tháng sáu, ta từng chê đỏ chói, nhét vào đáy rương.
Mặc vào, mỏng tang, gió luồn qua, nhưng không sao – lửa trong tim ta đang bốc cháy, chẳng gì làm nguội nổi. Ta mở quạt, đứng tựa cửa sổ, thử tư thế phong lưu ngọc thụ. Đông Minh lập tức nịnh:
“Màu đỏ thật hợp với khí chất ngang tàng của Thế tử gia. Người khác mặc thì thô, còn ngài mặc lại phong độ vô song.”
Hai câu ấy làm ta lâng lâng, nên ta gạt áo choàng hắn định khoác, đi thẳng ra tuyết. Lâm Mãn Nguyệt ở ngôi nhà thứ ba phố Đồng Hoa – khu dành cho quan viên ngũ, lục phẩm. Ta dễ dàng tìm được tường viện nhà nàng, trèo qua như kẻ trộm.
Gõ cửa hai lần, không ai đáp. Cửa sổ khép hờ. Trời giúp ta! Dù biết đột nhập khuê phòng là không hợp lễ, nhưng lòng ta rộn ràng, đành… lẻn vào. Theo kế hoạch: dựa cửa sổ, dáng tiêu sái, mở quạt nhẹ, ngoái đầu dịu dàng… hoàn hảo!
“Lâm Mãn Nguyệt, đừng quá đau lòng, ta…”
Thật ra ta chỉ muốn lấy cớ, nàng không thể buồn vì nam nhân khác được! Không thể nào… Nhưng nàng lại có thể. Trên đất là bầu rượu đổ, cửa sổ hé mở, mùi rượu nồng nặc. Nàng – người luôn giữ lễ và đoan trang – nay gục dưới giường, sắc mặt tái nhợt, khóe mắt vẫn vương nước.
Ta đứng c.h.ế.t lặng. Hóa ra nàng thật sự đau vì hắn. Phụt! Ngọn lửa trong tim ta tắt ngóm. Gió lạnh lùa qua, cuốn theo tuyết. Tuyết tháng mười một, nước mắt ta.
Ta lê bước rời đi, nặng nề như mang đá. Trên đường còn bị đứa trẻ đắp người tuyết trêu. Nó nói ta mặc như tân lang.
Cmn… ngươi mới là tân lang! Cả nhà ngươi là tân lang!
Từ nay, ta sẽ không bao giờ mặc màu đỏ nữa
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com