Nguyệt Mãn Vân Hưu - Chapter 4
“Lâm Mãn Nguyệt!” – giọng hắn vang lên, mạnh mẽ mà hơi lúng túng.
Ta quay lại, nụ cười nhạt trên môi:
“Thế tử có việc gì sao?”
Hắn khựng lại, như quên mất mình định nói gì. Một lúc sau, hắn mới nhỏ giọng:
“Gió lạnh, về sớm đi.”
Ta ngẩn người, rồi khẽ đáp:
“Ừ.”
Chỉ một chữ đơn giản, mà lại khiến tim ta run lên. Xuân Hòa ghé tai thì thầm:
“Tiểu thư, Thế tử hình như quan tâm người lắm đó.”
Ta liếc nàng một cái:
“Chớ nói càn.”
Nhưng khi về, ta lại chẳng ngủ được. Cứ nhắm mắt là hình ảnh đôi mắt hắn lại hiện lên, trong veo mà kiên định như trăng rằm rọi qua hồ tuyết. Ta vùi đầu vào chăn, lẩm bẩm:
“Không được. Tuyệt đối không được nghĩ lung tung.”
Hắn là con Quốc công, còn ta chỉ là nữ nhi nhà nhỏ. Khoảng cách giữa chúng ta – không phải chỉ là mấy bậc thềm, mà là cả một đời.
📖 Chương 8 – Hoắc Hưu
Sau lần ấy, ta càng xác định rõ lòng mình. Nàng không chỉ là người ta để ý, mà là người duy nhất ta muốn nắm tay cả đời. Nhưng nàng lại quá khéo léo, quá lý trí. Mỗi lần ta cố gắng tiến một bước, nàng lại khéo léo lùi một bước.
Một ngày nọ, ta mang đến phủ Lâm gia một bức họa. Vẽ cảnh hồ tuyết – nơi chúng ta từng gặp hôm Thả đèn. Ta nói là “vẽ tặng để treo chơi”, nhưng thật ra là để được thấy nàng. Khi nàng bước ra, váy màu lam nhạt, tóc vấn cao, ánh mắt dịu dàng mà xa xăm. Ta đứng ngây người, quên cả lời.
“Thế tử thật có nhã hứng.” – nàng cười.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
“Ta chỉ nghĩ tuyết năm nay đẹp, đáng để lưu lại thôi.” – ta đáp, cố giữ giọng bình thản.
Nàng nhìn bức họa, khẽ nói:
“Tuyết đẹp thật. Nhưng năm nào tuyết chẳng rơi.”
Câu nói nhẹ tênh, nhưng lại như nhát d.a.o nhỏ. Ta im lặng rất lâu. Cuối cùng chỉ cúi đầu nói:
“Năm nay tuyết khác.”
“Khác ở đâu?” – nàng hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn –
“Khác ở… có nàng.”
Nàng khẽ giật mình. Ta cũng vậy. Một câu nói suýt bật ra khỏi môi, ta vội nuốt lại. Không thể, Hoắc Hưu ạ – nếu nói, e rằng nàng sẽ sợ mất. Ta chỉ đành cười:
“Có lẽ vì vậy mà ta thấy mùa này đáng nhớ hơn.”
Nàng cúi đầu, khẽ cười – nụ cười nhạt mà lại khiến tim ta loạn nhịp.
📖 Chương 9 – Mãn Mãn
Sau hôm ấy, ta tránh hắn. Không phải vì ghét, mà vì sợ. Sợ rằng chỉ cần thêm một ánh mắt, một câu nói dịu dàng nữa, ta sẽ không giữ được mình. Nhưng tránh thế nào cũng không tránh được.
Ngày lễ Thượng Nguyên, ta đi cùng Xuân Hòa ra phố xem đèn. Người đông, pháo nổ, ánh sáng rực rỡ phủ lên phố dài như mộng. Giữa biển người, ta nghe tiếng ai gọi khẽ:
“Mãn Mãn!”
Quay lại, ta thấy hắn – đứng dưới ánh đèn lồng đỏ, trong tay cầm một chiếc đèn hoa sen. Ánh mắt hắn sáng hơn cả ngọn lửa.
“Muốn thả cùng không?” – hắn hỏi, giọng thấp mà ấm.
Ta do dự, nhưng cuối cùng vẫn gật. Chúng ta cùng thả đèn xuống nước. Ánh sáng trôi đi, phản chiếu lên mặt nước, lung linh như muôn vì sao. Hắn khẽ nói:
“Nếu kiếp sau còn gặp lại, ta vẫn muốn cùng nàng thả đèn như thế.”
Ta mím môi, không biết đáp sao. Bỗng pháo hoa nổ tung trên trời, sáng rực một góc phố. Ánh sáng ấy hắt lên khuôn mặt hắn – trong khoảnh khắc ấy, ta thấy rõ trong mắt hắn có bóng mình. Trái tim ta khẽ run. Ta quay đi, nhưng ánh sáng kia vẫn không chịu tan.
📖 Chương 10 – Hoắc Hưu
Đêm Thượng Nguyên năm ấy, ta đã suýt nói ra tất cả. Chỉ cần thêm một giây, ta sẽ nói: “Ta thích nàng.” Nhưng pháo hoa nổ, nàng quay đi, bóng lưng mờ dần trong ánh sáng – còn ta, lại chẳng dám đuổi theo.
Từ sau đêm đó, nàng cố ý tránh ta. Ta đến phủ Lâm gia, nàng cáo bệnh. Gửi thư, nàng không trả. Người khác nói Hoắc Thế tử phong lưu, có hàng trăm giai nhân theo đuổi – nhưng ta chỉ thấy mình như gã ngốc, ôm một tấm lòng chẳng biết gửi đâu.
Một hôm, Mãn Dương đến.
“Đừng tìm muội muội ta nữa.” – hắn nói thẳng. – “Mãn Mãn vốn không hợp với ngươi.”
Ta cười nhạt:
“Không hợp ư? Vậy phải hợp với ai? Với tên Trần Kiệu kia sao?”
“Không,” – hắn đáp, ánh mắt nghiêm nghị. – “Với chính con đường ngươi đang đi. Ngươi là Thế tử, sẽ phải cưới người mà triều đình định sẵn.”
Ta im lặng. Lời hắn nói đúng – nhưng lòng ta không cam. Đêm đó, ta lại đến bên hồ nơi thả đèn năm trước. Tuyết phủ trắng, đèn không còn, chỉ còn sóng nước lăn tăn. Ta nhìn xuống, bóng mình run rẩy trong nước, khẽ nói:
“Nếu có duyên, ta nhất định sẽ đợi.”
Gió đêm lạnh buốt, nhưng lòng ta vẫn cháy. Vì ta biết – một khi đã thương nàng, thì dù cả đời, ta cũng không thể quên.
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com