Về Lại Đầu Cành - Chapter 1
Năm năm sau khi thành hôn cùng Tạ Tầm, nỗi oan của Tạ gia được rửa sạch.
Ánh trăng trong lòng từng ruồng bỏ hắn, lại rơi lệ suốt ngày trên đoạn đường hắn trở về phủ.
Cuối cùng, nàng ta khóc đến nỗi Tạ Tầm mủi lòng.
Tạ Tầm thức trắng cả đêm, cũng không chỉ một đêm này.
Kể từ đêm đầu tiên ánh trăng trong lòng khóc vì hắn, hắn đã đêm đêm khó ngủ.
Cuối cùng, hắn nâng đôi mắt đầy tơ máu.
“Hàn Sương, nàng ấy đã khóc đủ rồi. Nàng ấy đại để đã biết lỗi rồi đi.”
…….
Tạ Tầm đẩy cửa bước vào, mang theo vài tia ý lạnh.
Đôi mắt hắn chi chít tơ máu.
Có thể thấy, những ngày qua, hắn chẳng được an giấc.
Đèn nến tí tách.
Tạ Tầm rốt cuộc cũng cất lời.
Ta đang dưới ánh nến may hộ tất cho hắn.
Ngày đêm vội vã, chỉ mong hắn sớm được mặc vào người.
Song lời hắn thốt ra lại khiến cây kim trong tay ta chệch đi vài phần, đ.â.m thẳng vào đầu ngón tay, lộ ra đóa hồng mai đỏ thắm, nhuộm lên miếng hộ tất chưa kịp may xong.
Ta ngước mắt, nhìn rõ hắn trước mặt.
Những lời hắn giữ trong lòng bấy lâu cuối cùng cũng tuôn ra hết.
Ta thở dài một hơi.
Mỗi bước mỗi xa
“Vậy thì sao? Chàng muốn nạp thiếp, hay là hưu thê?”
Ánh mắt Tạ Tầm có phần lảng tránh.
Khiến đôi mắt đã mất ngủ nhiều ngày của hắn càng thêm đáng sợ.
“Dung Nương không cầu danh phận.”
“Ồ, vậy là làm thiếp?”
“Nhưng nàng ấy là tiểu thư nhà quan, làm thiếp e rằng sẽ làm nàng ấy mất mặt…”
Ta gật đầu.
“Vậy là muốn làm chính thê?”
Tạ Tầm hơi khó chịu, chỉ là sắc mặt có phần xám xịt, vẫn khô khốc giải thích:
“Hàn Sương, nàng yên tâm, cho dù nàng làm thiếp, nàng vẫn là người vợ duy nhất trong lòng ta. Còn nàng ấy, ta chỉ là không muốn làm nàng ấy mất mặt…”
“Huống hồ, bọn ta đã cùng nhau vượt qua mưa gió bấy nhiêu năm, tình nghĩa tự nhiên không ai sánh bằng.”
“Thê tử, chẳng qua cũng chỉ là một hư danh mà thôi.”
Hư danh?
Hắn nói thê tử là hư danh?
Vậy hắn cớ gì phải trao cái hư danh này cho kẻ từng ruồng bỏ hắn?
Thật nực cười thay.
Hắn dường như hồn nhiên quên mất, tại miếu Nguyệt Lão, hắn đã giơ hai tay thề với ta, đời này chỉ lấy một vợ, không hề nhìn đến nữ tử khác nửa phần.
Khi đó sao hắn không nhớ đến ánh trăng trong lòng đã từng ruồng bỏ hắn?
Ta đặt miếng hộ tất chưa xong xuống, lấy t.h.u.ố.c nước, lau vết kim châm vẫn đang rỉ máu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn –
Chỉ là một vết kim châm nhỏ, vậy mà vẫn có chút đau.
Ta không muốn lý lẽ với hắn nữa, chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
“Tay ta còn đang rỉ máu, lời chàng nói ta đã hiểu, đợi ta cầm m.á.u xong rồi nói được không?”
Tạ Tầm lúc này mới phản ứng, nhìn về phía ngón tay ta, có vẻ không thể tin được.
“Hàn Sương, dù nàng không vui, cũng không nên mượn vết thương nhỏ này làm cớ. Trước đây chảy bao nhiêu m.á.u nàng cũng không hé răng, giờ đây, nàng quả thực đã thay đổi rồi…”
Ta không thèm để ý hắn nữa, chỉ đẩy cửa, đẩy hắn ra ngoài.
Ánh nến in lên cánh cửa, bóng dáng của hắn dừng lại chốc lát, rồi từ từ rời đi.
Căn phòng lại tĩnh lặng, chỉ có ánh nến lung lay khuấy động lòng ta.
Chỉ là Tạ Tầm lại không chịu để ta yên ổn dù chỉ một lát.
Trong phòng bức bối, ta dạo bước trong vườn đi dạo dưới ánh trăng.
Cách một bức tường viện, đám nha hoàn lười biếng, đang rôm rả chuyện nhà:
“Phủ bọn ta sắp đổi chủ rồi, thật đáng thương thay, khổ sở bao nhiêu năm cuối cùng cũng vượt qua, lại chẳng bằng vài giọt nước mắt của ánh trăng trong lòng chủ quân.”
“Đúng vậy, ta lén nhìn thấy, vị kia quả thực là dung nhan tuyệt sắc, gia thế cũng tốt.”
“Chủ quân đã dặn dò, sắp tới sẽ nghênh cưới, đã sắp xếp người đi sắm sửa mọi vật dụng cần thiết cho đại hôn rồi.”
“Ta nghe nói vị trong phủ này, ban đầu ngay cả một hôn lễ tử tế cũng không có, thật khiến người ta thở dài.”
“Cũng không biết, nàng ta sống tiếp thế nào đây…”
“Sống tiếp thế nào nữa, chí ít người ta cũng là nửa chủ tử, không thể sánh với bọn ta, làm nô làm tỳ cả đời, vậy bọn ta lại càng đáng thương hơn rồi…”
…
Ta nghe thấy mà chán chường.
Thậm chí có chút buồn ngủ.
Quay người về phòng, dễ dàng chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ lại trở về chuyện xưa.
…….
Năm năm trước, Tạ gia vẫn là nhà giàu có quyền quý xa hoa.
Tạ Tầm cũng là tiểu hầu gia chẳng lo chuyện ăn uống.
Chỉ sau một đêm, Tạ gia gặp nạn, bị vu cáo tham ô nhận hối lộ, Hoàng đế tin lời, Tạ gia từ trên mây rơi xuống bùn đất.
Phụ mẫu Tạ Tầm tức giận công tâm, buông tay từ giã cõi đời.
Chỉ còn lại Tạ Tầm và ấu muội tuổi còn nhỏ.
Bọn họ hai người không nơi nương tựa, phải gió sương màn trời chiếu đất, kinh thành rộng lớn lại không có nổi một chỗ dừng chân.
Thậm chí cả nhà của ánh trăng trong lòng mà hắn từng dày công theo đuổi cũng đóng cửa không tiếp, sợ bị liên lụy.
Nhà dột còn gặp phải mưa suốt đêm.
Ấu muội nhỏ của Tạ Tầm lên cơn sốt cao, bên ngoài còn đang mưa lất phất.
Cơn mưa này gột rửa không chỉ trái tim tan nát của Tạ Tầm.
Lúc đó ta mở một quán hoành thánh đối diện tiệm thuốc, bệnh nhân sau khi khám bệnh thường đến chỗ ta nghỉ chân, ăn một bát hoành thánh nóng hổi, làm ấm trái tim khô cằn.
Ta thu dọn quán trễ, đêm đó, ta đang cho con mèo hoang không nơi nương tựa thức ăn.
Tạ Tầm cứ thế gõ cửa tiệm thuốc.
Nhưng lại bị người ta nhẫn tâm đóng sập cửa lại.
Bởi vì hắn không có bạc.
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com